Dù mai ta lớn...


Cơn gió của buổi chiều mùa hạ khẽ thổi trên mái tóc tôi. Mới thế mà cũng đã một năm rồi cơ đấy. Xa trường, xa thầy cô, xa bạn bè…Một cuộc sống tự lập được bắt đầu, tưởng rằng sẽ rất thoải mái và thú vị chứ, có ai ngờ đâu là lúc này lòng ta lại trống trải và buồn tới vậy.



Mùa đã bắt đầu bước sang tháng 5, tháng của những học trò cuối cấp, của những mùa thi, của tiếng ve kêu, của hoa phượng đỏ rực như đốt cháy cả một khoảng trời. Không biết lúc này ở quê ve đã kêu chưa nhỉ? Chắc cũng đã bắt đầu rồi. Ở thành phố này thì chỉ thấy màu hoa phượng mà thôi, đi cùng với nắng, với gió, màu hoa phượng như thiêu đốt cả lòng ta. Ta thổn thức nhớ về ngày xưa, những ngày mà ta còn là một học sinh cấp 3, trên môi vẫn luôn mở những nụ cười vô tư lắm. Nhớ những giây phút trò chuyện, đùa vui với bạn bè. Nhớ, nhớ lắm ánh mắt của lũ con gái, tiếng cười của tụi con trai. Nhớ cả tiếng trống trường mỗi khi tan học…

Lớn lên chẳng phải là điều mà ta đã từng mong muốn hay sao. Vậy mà lúc này lúc này ta lại ao ước được trở về ngày xưa quá. Ừ thì tuổi thơ đã qua đi, ừ thì ta đã 20 tuổi, ừ thì mọi thứ đã thay đổi…nhưng ta vẫn là ta của ngày xưa đấy thôi. Trong ta vẫn là những kỉ niệm tươi đẹp của một thời mà ta đã từng trải qua!!!

Tác giả: Mạnh Quân

                                                                                                                                         

Đăng nhận xét